Tớ sắp có con, và tớ muốn cắt đứt với cha mẹ độc hại của tớ



Tớ sắp có con. Và tớ muốn cắt đứt liên lạc với bố mẹ sau rất nhiều ngày cân nhắc.

Từ nhỏ, tớ đã sống một cuộc đời bi thảm mà bản thân không hề hay biết. Tớ đã bị bố mẹ tha.o túng và bạo hành tinh thần rất lâu, cho đến 22 tuổi mới bắt đầu vẫy vùng thoát ra. Và hành trình rời đi của t cũng kéo dài hơn 10 năm, cả một quãng đường đau khổ mà nước mắt nhiều hơn cả cơm.
Năm lớp 5, tớ học giỏi nhất trường nhưng chưa bao giờ được bố mẹ khen ngợi. Buổi sáng t đi học, buổi chiều làm đồng, tối tớ nhặt hành cho mẹ mang đi bán. Không phải 1 cân, không phải 1 yến mà là cả tạ hành. Cái sân 50m2 nhà tớ hành chất thành từng đống. Công việc của gia đình t là cắt gốc và đầu hành, nhặt hết lá xấu, rửa hành chỉ để lại phần củ trắng nõn.

Thế nhưng bố mẹ chưa bao giờ khen ngợi, chưa bao giờ thấy việc ngồi nhặt hành đến tận 10 giờ tối thật vất vả với 1 đứa bé nhỏ xíu, nhỏ hơn rất nhiều so với cái tuổi lên 10 của tớ. Bố mẹ không nhìn thấy rằng trong số những đứa học giỏi, t là vất vả nhất. Bố mẹ chỉ thấy rằng bọn trẻ con ngoài kia phải làm nông nghiệp như điên, còn mày chỉ làm có tý, mày sướng như tiên.
Một ngày kia, bố tớ đi chơi và gặp bạn Hà học cùng t đang ngồi vừa bán cháo cho mẹ vừa học bài. Bố vứt cái xe đánh rầm ở cổng rồi vào nhà ch.ửi tớ: 

Mày ra mở con mắt ch.ó của mày mà nhìn người ta vừa làm vừa học. Còn cái con ch.ó như mày chỉ ăn tàn phá hại, chỉ làm khổ cha mẹ.
Mẹ tớ từ nhà hàng xóm đi về, sau khi nghe thủng câu chuyện, mẹ không can, không lẳng lặng bỏ đi. Mẹ lầm bầm: Đúng là nuôi con phí cơm, đẻ đau cả lồn nhìn con người ta mà thèm.

Tớ mới 10 tuổi, đã khóc cả đêm. Tớ học giỏi hơn Hà rất nhiều, tớ cũng khổ hơn Hà rất nhiều vì nhà t làm nông nghiệp. Còn Hà chỉ đi chơi cả ngày, được 1 lần ngồi bán cháo được nhìn thấy bỗng nhiên t thành kẻ lười biếng, chẳng bằng Hà.
Quãng đời sau này của t cũng vẫn diễn ra như thế. Cả bố mẹ tớ đều xem t như chỗ để trút giận, để ch.ửi mắng lúc nào thích và thoả sức buông những lời cay độc như thể tớ chỉ là một con chó, không có cảm xúc, không biết đau buồn.
Con ch.ó, con mặt l.ồn, con đ.ĩ, sao mày không ch.ết đi, nuôi cái loại như mày chả bõ đau l.ồn, lười như mày thì dá.i cũng không có mà ăn. T đã lớn lên bằng những câu ch.ửi r.ủa hàng ngày, ch.ửi r.ủa chỉ vì bố mẹ t thích ch.ửi, ch.ửi dù t không có lỗi gì. 
Em trai tớ học dốt là tại tớ đi học Đại học không ở nhà trông em.
Mẹ t bị ung thư là tại suy nghĩ quá nhiều vì tớ.
Bố t bị tai nạn khi đi xe máy là do gọi điện t không nghe máy nên bố suy nghĩ nhiều.


Mọi sự trong căn nhà ấy đều do tớ, đều là t phải chịu trách nhiệm như thế. T vẫn cứ ngoan, nghe lời, không cãi lại, chỉ ăn cơm với trứng, chỉ mặc lại quần áo thừa (cả của đàn ông lẫn đàn bà), không bao giờ có tiền tiêu vặt, không có tiền mua truyện. Còn em trai t có mọi thứ mà không cần học, không cần làm việc nhà, đến cơm cũng không bao giờ phải nấu.
Tớ đã nghĩ rằng mình cứ ngoan, mình cứ chịu đựng thì sẽ có ngày bố mẹ nhận ra và thương mình hơn. Nhưng không, gánh nặng ngày càng nhiều mà quyền lợi t chẳng nhận được gì cả. Bố mẹ t mặc sức chửi mắng tớ, so sánh tớ với con nhà này nhà nọ. Rồi thể hiện họ đau khổ như thế nào vì tớ, họ mất ăn mất ngủ vì tớ ra sao.
Năm 22 tuổi, t nhận ra gia đình mình có điều gì đó không ổn. Và t bắt đầu phản kháng bằng những lần đầu tiên biết cãi. Tớ đã đi điều trị tâm lý trong 2 tháng đằng đẵng khi nhận ra những bất thường rất sâu trong tâm hồn. Từng vết xước nhỏ trong lòng cứ vỡ vụn dần dần, chưa kịp lành thì những vết xước mới xuất hiện. Giờ chúng k còn đau nữa, nhưng chúng cũng chẳng còn cảm xúc gì.
Năm 25 tuổi, tớ khóc và van xin bố tớ hãy thay đổi, hãy nói mẹ thay đổi. Vì t không chịu đựng được mãi như thế này. T sẽ bỏ nhà đi mất. T không thể đi ra ngoài vật lộn kiếm tiền, đấu tranh với thiên hạ để rồi về nhà vẫn chỉ là một con chó, con đĩ trong mắt mẹ tớ, vẫn ăn cơm với trứng và rau muống, vẫn không được bất kỳ cái gì ngoài kỳ vọng.
Bố tớ chỉ ừ hữ cho qua, dỗ tớ bằng câu nói vô thưởng vô phạt: Bố mẹ nào chẳng thương con. Mọi chuyện lắng được 1 thời gian, rồi đâu lại vào đó. 2 người vẫn nhảy tưng tưng lên chử.i r.ủa t chỉ vì thích. Khi 2 người muốn chử.i tớ, thì 1 cái áo treo không đúng chỗ, hơi lệch 1 chút cũng sẽ thành lý do để nhiếc móc mắng chử.i t cả ngày.
T đã nhiều lần khóc, bỏ đi, rồi lại quay về chịu đựng vì chữ Hiếu. Nhưng lần này t bỏ đi hẳn. T không muốn sự độc ác và khốn nạn trong gia đình cũ xưa của tớ sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ sắp ra đời. T không muốn một chút tổn thương hay đau khổ nào xen vào hành trình làm mẹ của mình.
Vì khi quyết định sinh con, t đã tự thề với mình rằng k bao giờ để đứa con nhỏ bé trải qua những đau khổ tớ đã trải qua.

Hải Yến

Tôi chỉ là một đứa trẻ dành cả đời chữa lành những tổn thương cha mẹ gây nên

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn